Hai cách “thiết lập thang đo” của một yếu tố tiềm ẩn (latent factor)
Một tính năng độc đáo trong việc xác định các chỉ số cho mỗi cấu trúc là quá trình “thiết lập thang đo” của một yếu tố tiềm ẩn. Bởi vì nó không được quan sát, một cấu trúc tiềm ẩn không có thang đo số liệu, nghĩa là không có phạm vi giá trị. Điều này phải được thực hiện cho cả cấu trúc ngoại sinh và cấu trúc nội sinh theo một trong hai cách:
Cách 1: regression weight trong cfa gán số 1
Sửa một trong các factor loading trên mỗi cấu trúc thành một giá trị cụ thể (1 thường được sử dụng mặc dù có thể chèn bất kỳ giá trị nào)
Cách 2: gán giá trị của phương sai của cấu trúc
Sửa giá trị của phương sai của cấu trúc (một lần nữa 1 là một giá trị tốt để sử dụng).
Hầu hết các phần mềm SEM ngày nay sẽ chèn số 1 vào những vị trí thích hợp để đặt thang đo scale cho các cấu trúc tiềm ẩn. Ví dụ: phần mềm AMOS tự động sửa hoặc ràng buộc một trong các hệ số tải thành 1. Tuy nhiên, nhà nghiên cứu nên có thói quen đảm bảo rằng các giá trị thích hợp đã được cố định. Khi làm việc với các mô hình, các biến được gán số 1 có giá trị cố định có thể bị thay đổi hoặc xóa, dẫn đến cấu trúc chứa nó không có biến nào được gán số 1. Tương tự như vậy, nhà nghiên cứu nên kiểm tra để đảm bảo rằng nhiều biến không bị ràng buộc bằng 1 trong cùng 1 thang đo, vì hiệu quả sẽ hạn chế.
“Đặt thang đo” của một cấu trúc bằng cách sửa hệ số tải thành “1” không ngụ ý sự liên kết hoàn hảo. Có hai tham số ước tính cho mỗi biến trong nhân tố là: tải loading và sai số error term . Nếu bạn sửa một trong các hệ số tải trên một cấu trúc thành 1, thì phương sai sai số error term vẫn có thể được ước tính bằng cách đặt nó thành tự do thay vì cố định. Một ước tính khác 0 cho phương sai sai số cho thấy mối quan hệ không hoàn hảo. Thay vào đó, nếu bạn sửa phương sai của một cấu trúc, thì hệ số tải loading và phương sai sai số sẽ được ước tính cho mỗi biến con. Vì vậy, tổng cộng, bạn vẫn có 2 tham số tự do cho mỗi items.
Nhà nghiên cứu cũng có thể muốn đặt thêm các ràng buộc vào mô hình CFA. Ví dụ: đôi khi hữu ích khi đặt hai hoặc nhiều tham số bằng nhau hoặc đặt một tham số cụ thể thành một giá trị cụ thể(ví dụ: kiểm tra tính bất biến của phép đo).